Timeline
Sân Ga 18 !!!

Sân Ga 18 !!!

Sân Ga 18

“Chuyến tàu số 18 sắp chuyển bánh, đề nghị quý khách khẩn trương mua vé lên tàu”

Bác nhân viên soát vé đã có tuổi, công việc của bác tuy không mấy vất vả nhưng nó làm đôi chân của bác đau rã rời khi mà quanh năm suốt tháng cứ phải đứng một chỗ. Bác có nụ cười hiền hậu, nụ cười ấy thật khó quên, đơn giản vì tôi đã nhận ra nó ngay khi bước tới sân ga này.

–         Bác, bác nhớ con không ?

–         Cô bé “Lưỡng lự” đây mà! Hành khách chậm chân của chuyến số 17 !!!

Bác cười, nụ cười tươi tắn hơn, đưa đôi bàn tay nhăn nheo, đầy chai sạn về phía tôi

–         Hi hi, vé của con đây ạ !

–         Nụ cười chỉ thật sự đáng quý khi nó mang lại niềm vui cho mọi người chứ không phải để che giấu một nỗi buồn nào đó đâu nhá.

Tôi giật mình, nhận lại cuống vé từ bàn tay bác. Một bàn tay chai sạn khác khẽ vỗ nhẹ lên mái tóc tôi. Bác lại cười, nụ cười hiền:

–         Ta xong việc rồi, nào đi thôi cháu gái !!!

–         Đi, đi đâu ạ ???

Tôi càng ngơ ngác không hiểu. Nhưng cái tổ ong cứ bay vò vò trong lòng tôi, thôi thúc tôi bước chân theo người soát vé nọ. Bác chậm rãi bước ra khỏi nhà Ga, tiến về phía cuối đoàn tàu, nơi những toa tàu nằm im lìm chờ giờ chuyển bánh. Xa xa, những áng mây vờn nhẹ bầu trời. Cái nắng đầu hè đã dịu đi hẳn vào cuối ngày nhưng vẫn đủ để in lên nền gạch cái dáng liêu xiêu của Bác soát vé.

–         Cháu có biết tại sao nơi đây được gọi là “Sân ga 18” không ?

–         Vì ai đến tuổi 18 cũng sẽ được lên tàu………….phải không ạ ?

–         18 chỉ là con số, ai đã sẵn sàng cho cuộc đời mình thì mới lên đến sân Ga này !

Nhìn vẻ mặt ngô nghê của tôi, Bắc lặng lẽ giải thích và chúng tôi cứ thế bước tiếp về phía trước.

–         17 chuyến tàu trước, cháu có thể không mang hành lý, cháu có thể quên vé,…cháu vẫn được lên tàu, vẫn có người đưa cháu đi những đường ray đã định sẵn. Nhưng “Sân ga 18” chỉ là một điểm dừng, nó sẽ đưa cháu đến một Hải Cảng lớn ở Tương Lai, ở đó cháu phải tự mình chọn lựa chuyến tàu tiếp theo giữa muôn vàn con tàu đang neo đậu ở đó. Tự cháu phải lái chúng ra khơi xa, chinh phục sự mênh mông bao la của đại dương. Nếu cháu chưa sẵn sàng, cháu sẽ …

–         Làm mồi cho cá mập…Tôi tự mình kết cho lời của Bác.

Tôi hiểu nhưng gì bác nói, nhưng tôi không biết tại sao hơn lúc nào hết, giây phút này tôi lại chần chừ và yếu lòng đến thế.

–         Không chỉ có vậy thôi đâu. Còn có sóng gió và bão biển, còn có hải tặc, cháu cần phải về đâu để lấy nhiên liệu, nước, lương thực…Ta chắc họ sẽ dạy cháu điều đó ở trường học.

–         Vâng ạ.

–         Sao cháu không kể cho ta nghe về những gì cháu đã gặp trên chuyến tàu 17 nhỉ ?

–         Chẳng có gì vui để kể ạ !

–         Ta thì chẳng thấy phí thời gian cho nhưng câu chuyện buồn, ta đoán cháu đã gặp 1 tên móc túi.

Bác quay lại nhìn thật sâu và đôi mắt đang cố che giấu của tôi. Tôi lắc đầu nhẹ:

–         Không phải một mà là 2 bác ạ.

–         Ta sẽ nghe cậu chuyện của cháu. Giọng nói ấm áp kia như mời mọc tôi thổ lộ tất cả. Tôi quyết định mình sẽ nói chỉ vì tôi tin “một người xa lạ nếu họ lừa gạt bạn thì cũng chẳng thể nào ghê gớm bằng sự lừa gạt của một người bạn rất tin yêu”.

–         Tên chộm thứ nhất, đã đánh cắp “lòng tin” của cháu ! Cháu đã khóc, nhưng chẳng một ai trên toa tàu ngạc nhiên. Họ an ủi và lặng lẽ quên đi câu chuyện đó.

–         Ta hiểu, “Lòng tin” là thứ khó ai giữ được trọn vẹn trong suốt cuộc đời mình cháu ạ, nhưng những kẻ cắp thì chẳng bao giờ lấy đi được cội rễ của “Lòng tin”. Kẻ chộm chỉ có thể hai trái trên cây chứ không thể bứng cả cây mang đi được.

–         Cháu đã tha thứ cho tên móc túi đó nhưng thật khó để đối mặt …

–         Không sao, chỉ cần cháu biết rằng mình vẫn luôn còn lòng tin vào cuộc sống thì việc mất đi lòng tin của một hạt cát trong sa mạc rộng lớn sẽ không khó chấp nhận nữa.

–         Kẻ chộm thứ 2, …

Nhận ra vẻ ngần ngừ, bác hiểu tôi sắp nói gì :

–         Nếu cháu cần một Bí Mật, hãy giữ nó cho mình !

–         Cháu không muốn giữ nó nữa,…những nó mãi mãi vẫn là Bí Mật. Cháu nghi ngờ rằng mình không còn trái tim nữa…ai đó đã mang nó đi mất rồi.

–         Đó phải là một chàng trai rực rỡ, khó quên….

–         Cháu không quan tâm đó là ai…, vì cháu sẽ đòi trái tim mình về lại mau thôi, rồi nó sẽ trở về vị trí của mình, nơi mà đáng lẽ ra nó phải ở đó.

–         Ta không ngăn cản. Nếu cháu muốn lên chuyến tàu 18 cháu không thể để trái tim hay bộ óc của mình lạc lõng đâu đó. Cháu phải sẵn sàng.

Tiếng còi tàu vang lên một hồi thật dài . Tôi giật mình ngoảnh lại, mọi người đều đang hối hả lên tàu. Nơi tôi vừa dừng chân cũng là cửa toa mà tôi phải lên, Toa 23.

–         Chúc cháu gặp được những người bạn đồng hành tốt và đi đến đích.

–         Cháu cảm ơn Bác, hẹn gặp lại Bác.

Tôi bước lên tàu với chiếc balo xanh, người soát vé đã lặng lẽ quay đi. Phía cuối đoàn tau, nơi chân trời đang ửng hồng, một hoàng hôn nhuốm sắc đỏ huy hoàng, tôi nhận ra bóng dáng ai đó lênh khênh. Tôi định đưa tay lên vẫy nhưng chợt nhận ra người đó đã quay vào nhà Ga, người đó chưa lên tàu.

–         Tôi ngồi đây với bạn được chứ. Một người lạ hỏi khi định đặt hành lý xuống chiếc ghế bên cạnh.

–          Xin lỗi cậu nha, mình đang đợi bạn.

Tôi nhìn cậu ta quay bước đi mà đầy hối lỗi. Thực ra, tôi chẳng đợi ai cả. Tôi muốn ngồi một mình !

“nhechnhacMju – 23/04/2012”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *