Tuổi 20 đến vội …
Vội vàng…bàng hoàng…
Mọi chuyện chẳng có gì tự nhiên đến và tự nhiên đi…
Mình bước qua ngưỡng cửa 20 như chạy xộc lên một toa tàu vào sát giờ tàu chạy…
Vội vã đưa ra tấm vé tàu nhàu nát, cất giữ kỹ quá nên đến lúc cần dùng lục tung tất cả lên mà ko thấy…
Vội vã tìm một chỗ ngồi trên khoang tàu chật ních đủ loại người…mùi mồ hôi…mùi của đủ thứ tạp nham xộc vào mũi…
Tàu chạy, rồi gió lùa qua của sổ, thổi mát rượi vào mặt mình…
Chỉ mới trước đó vài phút thôi, mọi thứ như thuốc súng sắp bị đốt cháy, mà giờ đây ngọn lửa đã bị dập tắt bởi 1 cơn gió lạ…
Nhiều người cũng lướt qua mình như cơn gió lạ ấy…
Họ đem cho mình cảm giác mới lạ, ran rát ở mặt, có chút gì đó thoải mái, cũng có chút gì đó bí bức khi cái mùi ô tạp của người và hàng trên tàu lại tiếp tục xộc vào mũi…