Xình xịch xình xịch…Tàu số 21 về Ga !!!
Thường những ngày se mát như thế này, sẽ có một con bé hay ngủ quên. Rồi nó sợ, nó sẽ lỡ mất chuyến tàu quan trọng,… lỡ mất những người đang chờ nó,… hoặc chẳng có ai cả, nhưng nó vẫn đóng đồ, kéo va li…ra ga để tận hưởng cảm giác đoàn tàu đến đón nó…cái cảm giác nó chờ lâu lắm rồi.
Mới hôm qua thôi, trời còn nắng oi nồng, cái nắng Hà Nội không gắt gao, cũng chưa bỏng rát vì mới đầu hè nhưng cái nắng ấy làm người ta ngột ngạt, choáng váng.
Thời tiết này dễ làm người ta say nắng, dễ làm người ta ốm… còn riêng với nó, trời chưa đổ nắng, nó đã ngả nghiêng với những xáo động rồi…
Một cơn mưa rào đêm qua gột rửa sạch đi hết những oi ả, … gió bắc thổi…xào xạc lá dưới chân..
Chiếc ghế dài im lìm bên sân ga vắng bóng người, … một mình nó ngồi nhìn về phía đường ray, đường ray dài hun hút về phía bất tận,… ai biết được đường ray đó rồi sẽ đi đến đâu, ga tàu nào đang đợi chờ nó phía trước…
Một dáng người quen thuộc từ đàng xa bước lại, bóng dáng ấy,.. lâu lắm rồi nó không gặp nhưng chắc chắn nó chưa quên…
– Bác. Nó đừng dậy, cúi chào người soát vé với mái tóc bạc và nụ cười hiền hậu.
– Nhóc con hay đến muộn !!! Hôm nay lại đến sớm ha ?
– Cháu cứ ngỡ bác đã về hưu, lâu rồi cháu không thấy bác ở Ga…
– Ai bảo là thời gian và tuổi tác có thể giới hạn con người về những công việc mà họ đam mê. Bác còn ở Ga này để đưa những cô nhóc như cháu lên tàu chứ !
Bác cười, giọng cười khàn ấm áp. Nó lặng thing người đi, cứ ngắm nhìn nụ cười ấy, sao nó thấy nụ cười ấy quen thuộc quá…
Trên một góc sân Ga, trên một chiếc ghế dài… nó ngồi và bác cũng ngồi đấy… chỉ yên lặng không nói gì…hay là cả 2 đang đợi người kia lên tiếng trước… Rồi cuối cùng nó cũng là người bồn chồn không chịu đựng được:
– Bác không thấy cháu có gì lạ ạ ?
– Bác già, nhưng vẫn tinh tường lắm đấy nhé ! Bác lại cười. Cháu gái lớn rồi, tất nhiên phải khác rồi,… nhưng dù cháu thay đổi thế nào, bác vẫn sẽ nhận ra cháu. Con người ta sẽ lớn lên, sẽ thay đổi, trái tim và khối óc sẽ được lấp đầy bởi yêu thương và tri thức, lớn lên đâu có gì là lạ !
– Cháu thì thấy mình đang nhỏ lại !
– Cháu vẫn có cái lá gan bé xíu đó, vẫn chưa bao giờ dám nói ra những gì mình đang nghĩ. Không phải nhỏ lại mà là đã đến lúc …tìm một người lớn hơn bên cạnh.
Bác cốc đầu nó một cái thật kêu. Con bé thốt lên “Úi choa” làm bộ đau đớn lắm.
Nó biết, bác biết, có những điều cả 2 đều đang cố lảng tránh đi không nói đến…
– Mưa làm cả người bác đau nhức, cứ mỗi ngày mưa bác lại thấy mình đã thật sự già rồi.
Con bé nhìn về phía vũng nước mưa hãy còn đọng lại trên sân ga…
– Mưa bắt đầu nhiều thứ, mưa cũng đánh dấu nhiều ký ức… Cháu chưa từng ghét mưa…
– Những cái cây thì có bao giờ ghét mưa! Nhất là những cái cây cứng đầu…còn thích tắm mưa, thích dầm mình trong mưa bão …
– Cháu có biết vì sao sau mỗi ngày mưa, sân Ga này lại vắng như vậy ko ?
– Vì ai cũng muốn bắt đầu mọi chuyện vào một ngày nắng đẹp, nhất là trước một hành trình xa và dài phải không ạ ?
Bác soát vé gìa đứng dậy, lững thững đi về phía trước. Nó cũng lóc cóc xách balo theo sau.
– Tàu ở ga này chỉ đón người theo những tấm vé được ghi sẵn ngày tháng… nhưng đến sân ga lúc nào, đã sẵn sàng khởi hành hay chưa là do chúng ta quyết định. Như hôm nay cháu đến sớm, không vội vã vì cháu đã chờ đợi ngày lên tàu lâu rồi… cháu đang muốn trốn tránh..
Con nhóc cúi gằm mặt, nó sững lại:
– Bác biết cả rồi…
Bác soát vé quay lại, nhìn cái mặt rầu rầu tội nghiệp của nó.
– Bác có nghĩ chuyện về ngôi sao chổi rơi xuống là có thật không?
– Bậy nào, mọi ngôi sao đều sinh ra để toả sáng, mọi sự chỉ là ngẫu nhiên, sao có rơi hay không, người có vội hay không là do tâm thế của mình cơ mà. Đã sẵn sàng đón nhận việc sắp đến hay chưa? đã chuẩn bị kĩ lưỡng chưa? Bớt nghĩ đi cho nhẹ cái đầu. Nói rồi bác cầm vali của nó kéo đi.
Nó chầm chậm theo sau nhịp bước chân cũng thật chậm của bác.
– Valy của cháu sao nặng vậy ?
– Thêm một vài quyển sách ạ !
– Nếu trên tàu cháu cứ chăm chăm đọc sách vậy có khi nào cháu ngắm cảnh 2 bên đường ???
– Dạ, .. Con bé chợt ngẩng đầu nhìn về phía trước. Nó đã nghe thấy câu hỏi của bác nó cũng nghe thấy tiếng tu tu kéo dài của đoàn tàu…
Loa phát thanh trên Ga vang lên giọng nói rung rung “Tàu số 21 sắp vào ga, hành khách lên tàu lưu ý…”
Cả 2 bác cháu cùng dừng lại, đứng đợi đoàn tàu với cột khói dài đang tiến về phía sân Ga… Tàu chậm dần, chậm dần rồi đứng xịch lại… Nó thấy tóc mình bị gió thổi bạt ra sau, nó thấy có một sự rung động đến kỳ lạ… Tàu đến rồi nó lại thấy ngần ngại,… thấy muốn lùi lại…
Bác soát vé già đặt tay cầm valy vào tay nó. Nó ngước đôi mắt đầy e ngại nhìn bác. Bác cười, nụ cười vẫn rất đỗi hiền hậu..bác đưa tay ý bảo nó đưa bác vé…
Con bé bấu chặt tấm vé trong tay hơn. Những hình ảnh thoáng qua trong đầu nó…
Chiếc võng… căn nhà ngói…nó đã nằm khóc trên đó…
Những chiếc áo vàng… đôi giày màu hồng…
Con phố vắng … chiếc ô… hình như đã xa lắm rồi…
Rồi những rừng núi, những bóng người xa lạ…
Nó mở mặt, đưa tấm vé cho bác. Bác soát vé cầm lấy,…
– Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ yêu thương hạnh phúc sẽ đong đầy … nhưng yêu thương đến mấy, cứ im lặng thì cũng sẽ nhạt nhoà … Bác nói rồi đưa lại cuống vé cho nó.
Con nhóc xách valy lên tàu. Nó quay lại nhìn bác:
– Cháu biết bác sẽ cho cháu lời khuyên đủ để cháu tự mình vững bước về phía trước. Cháu vẫn muốn gặp lại Bác năm sau, năm sau nữa…
– Được rồi, tàu sắp lăn bánh rồi… Phải bước đi đừng ngần ngại, 999 bước, … có đi mới biết kết quả thực sự mình sẽ nhận được, nếu lúc ấy buông tay mới không hối hận…
– Hẹn gặp lại !
Tàu lăn bánh, những tiếng tu kéo dài,… tiếng còi tàu nhấn chìm tiếng chào hẹn gặp lại…
Con bé tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, những người trên tàu cũng lục tục xếp hành lý, tìm một chỗ ngồi thoải mái…
Nó đặt một cuốn sách lên bàn, định mở ra… rồi nó lại gập sách lại…. đưa mắt ra bên ngoài cửa sổ… những hàng cây vun vút lướt qua… Những gì nó nhìn thấy, chắc những chuyến tàu đi trước cũng có thể nhìn thấy… Bên ngoài kia rộng và xanh lắm, những màu xanh diệu kỳ…
Tiếng tu tu xa dần… đoàn tàu lại đi khuất hẳn sân Ga…
Gió mát lùa oà vào từ cửa sổ… xa xa những tia nắng của ngày mai đã thức giấc…