Timeline
Sẽ có những chuyến tàu đến muộn…22
Có lẽ chưa khi nào nhỉ ? Chưa khi nào ý niệm phải lên tàu đi đâu đó đến muộn như năm nay…
Vì quá bận rộn ? Không phải.
Vì chưa sẵn sàng ? Không đúng.
Vì tâm trạng chán nản ? Cũng không.
Thật ra là vì sao? Hay chỉ đơn giản là trong chuỗi thời gian vô định đó, có một ngày ta sẽ phải quên đi…
Mưa, sao trời lại thường thích mưa vào những ngày như thế này nhỉ ???
Giờ đây, nó thích đặt câu hỏi, thích nghe người ta trả lời…
Còn mỗi khi nó đáp lại ai đó, thường là lời lên tới họng rồi lại không thể thốt ra… thường là những câu từ lung tung, không có sự sắp xếp,… hay thường là một nửa ý chờ người ta tự hiểu…
Khi nó co mình lại, thế giới của nó cũng nhỏ bé hơn …”cười”…
Nó luôn lấy bóng hình một bác soát vé ở ga tàu, điềm đạm và bao dung, nhân từ và nhẫn lại lắng nghe những câu chuyện vu vơ của nó… tại sao lại là một người đàn ông lớn tuổi … bởi nó luôn mong ước mình có một người cha như thế !?!
Tại sao lại luôn là những chuyến tàu xình xịch chạy,… một phương tiện ko tự do cho lắm, luôn có đường ray định trước con đường phải đi, sẽ đi … Vì nó muốn tự do, nhưng nó luôn có rất nhiều thứ không từ bỏ được,…những thứ đó không hẳn kéo nó lại, … Nó còn thích sự ổn định của con tàu, xuyên qua núi, băng qua những cánh đồng, thâm chí vượt qua cả biển cả,… con tàu ổn định đi theo hướng nhà ga cần tới.
Còn câu chuyện của ngày 23/4/2016…
Cô gái oà khóc… khóc thật lâu ở sân ga … “Tàu đã đi mất rồi”…
Cô đã đứng khóc ở đó thật lâu, từ khi cô ngỡ ngàng nhận ra mình đến muộn …. chẳng có con tàu nào trên sân ga 22, …
Xung quanh mọi ánh nhìn đổ dồn về phía cô, có ánh mắt ái ngại muốn quan tâm hỏi cô làm sao, nhưng lại bị ánh mắt bình thản khác kéo vội đi đến con tàu đang chuyển bánh … nhưng trong nhiều ánh mắt như vậy, cô không nhìn thấy đôi mắt quen thuộc mọi lần…
Tấm vé tàu nhàu nhĩ trong tay cô, vì nước mắt rơi mà cũng ẩm ướt… Vali ngã nằm trên nền sân ga lạnh lẽo.
Cô không phải là người dễ rơi nước mắt, hay ít nhất là để cho người khác nhìn thấy mình khóc. Nhưng chẳng hiểu vì sao cô cứ thế không kìm nén được, khi nhìn thấy sân ga trống không, khi nhìn kim giờ của đồng hồ trên tay đã quay quá giờ, khi không hề thấy bóng dáng quen thuộc mọi ngày…
Cô biết là mình tới muộn, cô đã hy vọng biết mấy đoàn tàu sẽ chờ cô, sẽ không đi vội vã như vậy,… hay chí ít cô hy vọng còn ai đó đợi cô ở sân ga này… nhưng chẳng có ai cả…
Giống mọi lần, khóc xong cô lại thẫn thờ người, ngồi ở băng ghế, đợi chờ… biết chắc là không thể có chuyến tàu sau, biết chắc là không ai có thể giúp mình,… cô chờ mình nghĩ ra cách để bắt kịp chuyến tàu, … dường như càng nghĩ lại càng thấy tệ, chẳng có bất kỳ hy vọng khả quan nào.
“Tu tu tu ….”
Tiếng còi tàu xé nát không gian xung quanh. Cô giật mình hướng mắt về phía làn khói đầu tàu xả ra… Khói trắng theo gió toả ra phía sau, vút lên cao rồi tan biến … Cô cứ nhìn chăm chăm về phía ấy, đến khi đầu máy xuất hiện, rồi toa tàu đầu tiên,… cả con tàu dần dần xuất hiện nhưng không thấy số hiệu, hay bất cứ dấu hiệu gì nhận diện.
“Hoá ra chỉ là một đoàn tàu dừng ga …”
Cô lại cúi mặt xuống, nhìn vũng nước mưa đọng dưới chân, chiếc lá khô khẽ lay lay trong vũng nước ấy, nó muốn nhấc mình bay đi theo cơn gió hạ mà lại vô lực bị vòng nước hút lại, xoay bốn bề… Cô vẫn cứ hy vọng là đoàn tàu sẽ trở lại, nhưng sao có thể chứ… Không thể vì chỉ một người mà mọi người phải chờ đợi, dừng lại hay quay đầu…
Vô tình, những hình ảnh chớp nhoáng lại hiện lên hù doạ cô, cơ thể co giật bê bết máu,… trần nhà ở bệnh viện trắng loáng,.. tiếng còi xe cấp cứu xé vỡ sự im lặng từng đêm, từng đêm… Cô rùng mình, cố lắc đầu để quên hết chúng đi… Cảm giác sợ hãi tột cùng, những lúc nước mắt không kiềm được rơi xuống vẫn cứ ám ảnh cô,… Khoé mắt vừa khô lại hoen ướt …
– Cháu lại khóc nữa! Nước mắt còn nhiều như vậy ???
Là giọng nói đó, giọng nói của bác. Cô vội vã quệt đi giọt lệ mới chớm rơi khoé mắt. Miệng mỉm cười, hướng lên nhìn bóng dáng người đàn ông lớn tuổi đã che hết tầm nhìn phía sau của cô.
– Đã muộn rồi, còn không mau lên tàu, vì sự cố tàu đến muộn … ta cũng hết cách, không sao báo cho cháu được.
– Vâng ! Cô nhìn theo dáng bác quay người lại đi về phía đoàn tàu, vội vã kéo hành lý chạy theo.
Chỉ đến khi ngồi trên ghế, yên ổn xếp hành lí, cô mới thấy như có gì đó sai sai … Nhìn về phía cửa toa, bác soát vé tám chuyện với vài người bạn, nụ cười hiền hậu, tay chắp sau thỉnh thoảng lại gõ gõ sống lưng. Tàu dần đông người, … lác đác một vài bóng dáng nhìn quen…
Bác soát vé nhìn về phía cô, tình cờ lúc cô cũng đang nhìn ra cửa kiếm tìm. Ánh mắt chạm nhau, bác mỉm cười … rồi bước xuống sân ga, cô không còn nhìn thấy bóng dáng ấy nữa. Bánh xe dần dần dịch chuyển, tiếng xịch xịch che lấp đi âm thanh ồn ào của những hành khách chưa ổn định chỗ… Âm thanh loa phát ra đều đều như mọi khi… Rồi tàu chuyển bánh …
Cô vẫn cứ ngoái nhìn ra phía cửa sổ, hòng mong thấy bác soát vé, hoặc cả một ai khác nữa…
Nhưng có lẽ, chuyện lần này cô không thể kể cho bác nghe được rồi,… nếu có dịp, nếu cô còn bận tâm trong lòng,… chắc chắn cô sẽ kể cho bác nghe.
Gió lùa qua cửa sổ mạnh hơn khi đoàn tàu tăng tốc,… cô ngửa mặt đón trọn làn gió mát,… gió thổi tạt cả những giọt nước mắt về phía sau….
Đợi đến khi cô quên tất cả, quên mọi thứ nặng nề trong lòng, …cô sẽ kể cho ai đó nghe…
Liệu cô sẽ quên được chứ ??? Liệu cô có quên được không ???
nhechnhacMju
0