AOVNT
Cát Bà … lần thứ 4

Cát Bà … lần thứ 4

Lần này đi với Loan, hơi chán khi 2 đứa đến nơi vào ngày biển động nên biển không xanh và đẹp như mọi khi.

Chỉ được cái lượn lờ ăn kễnh bụng ở Hải Phòng và hít gió biển đêm ở Cát Bà.

Chuyện 2 con chạy tàu buổi sớm thì vui thôi rồi. Đến ga Gia Lâm từ 5h30, mua vé tàu cho người và xe thì Ga bảo không bán vé xe giờ đó, đành phi hết tốc lực sang ga Hà Nội. Mua được vé cho xe lên thì 2 người lại không lên được, mất 70k xe ôm lại còn phóng vượt mọi luật lệ để đuổi theo tàu về ga Gia Lâm. Cuối cùng cũng lên được tàu mà 2 con có một buổi sáng chạy té re.

Memories.

Chúng tôi đem đến không gì ngoài 2 cái mồm háu đói, chúng tôi đem đi chẳng gì ngoài những bức ảnh đồ ăn …
Hành trình chạy tàu của 2 cô gái, lườm chết anh soát vé tàu đẹp zai …
Chậm 1s thôi mà nhớ anh cả đời…
4h30 sáng Hương có mặt ở cổng nhà Loan, đoạn đường vắng tanh heo hút. Rút iphone gọi cho Loan thì “Bụp”, tắt máy. “Chắc là nó dậy rồi, đang xuống mở cửa”.
5 phút sau, Hương ứ thấy Loan đâu. Gọi lại, lại tắt máy. Gió thổi cây xoài nhà Loan cứ xào xạc, xào xạc vào lúc 4h40 sáng.
Tức quá gọi vài cuộc liên tiếp Loan mới dậy, hóa ra Loan tưởng báo thức, tắt máy.
5h30 có mặt ở ga Gia Lâm, vào mua vé mới hay, tàu chạy lúc 6h sẽ ko đón xe máy lên ở ga Gia Lâm.
2 em tức tốc phi mình lên xe, phóng ầm ầm qua cầu Long Biên rồi đáp ga Hà Nội lúc 6 giờ kém 10 phút. 10 phút nữa tàu chạy, vé chưa mua, xe chưa hút xăng, điện thoại Loan cầm 2 cái …. Hương ko cầm cái nào.
Thả Loan ở cổng trước mua vé, Hương vòng cổng sau nhà Ga để cho xe máy lên… Mới sáng sớm ra, mấy chị bán vé quát tháo, mấy ông xếp xe càu nhàu. Hương múa môi 1 hồi, đóng phí, cho xe lên tàu. Cơ mà vì ko có cái điện thoại, Hương đã lạc Loan vào giây phút ấy mà vẫn ko hay biết rằng Loan chưa mua vé ….
Thế là 6 giờ kém 3 phút Loan mua được vé… Hương đứng đợi ở cổng số 9, suốt ruột chờ Loan.
Người người lên tàu, Hương đứng nhìn…
Anh soát vé hỏi, Hương lắc đầu, đợi bạn…
1 phút 30 s sau, Loan vẫn chưa có mặt ở cổng ga số 9. Rồi Loan ngã… té xấp té ngửa vì chạy…
Xe đã trên tàu mà 2 số phận vẫn chưa gặp nhau.
Còn 1 phút, tàu bắt đầu xình xịch, kéo còi.
30s cuối cùng, Loan trở thành niềm hy vọng – mong mỏi – đợi chờ nhất của Hương lúc này … Anh soát vé bắt đầu hỏi giục Hương có lên tàu không. Hương vẫn lắc đầu, lắc cả tay lẫn chân.
6h00 tàu chạy, cái bánh xe mà bình thường người ta miêu tả là chạy chậm rì rì bắt đầu nhích đi sao mà nhanh đến thế.
Loan anh dũng đứng lên sau vấp ngã, chạy mướt mồ hôi về phía Hương….
1s định mệnh là lúc đó, anh soát vé lướt qua. Dù Hương nghĩ cái tàu vẫn chạy chậm thế này Hương vẫn có thể nhảy lên được, chả phải mấy phim Ấn Độ người ta vẫn nhảy tàu ầm ầm đó sao. Cơ mà lần này đến lượt anh soát vé lắc đầu.
Mặc cho Hương liên tục giải thích xe đã trên tàu, Hương và Loan đã có vé trong tay mà anh vẫn lắc đầu, lắc cả tay lẫn chân.
Thế là tàu rời ga, chạy theo cũng vô ích, nhiều ánh mắt ái ngại nhìn 2 đứa.
Sau cùng, đây vẫn là 1 câu chuyện có hậu. Vì sau đó 2 đứa đã lên 1 chiếc xe ôm, phi với vận tốc lướt gió, lao ầm ầm ra khỏi nội thành. Tàu chạy trên cầu Long Biên thì xe chạy song song trên cầu Chương Dương. Vừa lúc tàu dừng ở Gia Lâm thì 2 đứa kịp đến sân ga….
Chuyện đến đây tạm hết !!!

"It was the happiest day of my life and you made it possible.
Thank you!"
nhechnhacMju
writer

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *