Tao sẽ không tự tử ….
Tao hứa chắc với m là như thế Lan Hương ak. Nên m cũng phải cố gắng nhé, cố gắng sống.
Tao có thể kể cho m hàng tá lý do để sống, nên đừng từ tự. Vì m, vì mẹ, vì Long, còn nhiều người khác nữa. M sẽ đủ bản lĩnh để đứng lên và vượt qua.
M không cần làm thế, làm thế ko đáng, vì một ng bố như thế ko xứng đáng.
Chuyện của bố m đâu phải lần đầu. Nếu quá đáng hơn nữa thì kể từ năm m lên 8, những gì m nhìn thấy, những gì m chứng kiến còn đau đớn hơn nhiều. Nên dù rằng bây giờ, m chẳng thể nhớ rõ khuôn mặt của con khốn nạn ngày hôm đó, nhưng mày vẫn sống đó thôi. Vẫn nhìn măt ông bố tồi tệ của m suốt ngừng ấy năm, làm như ko có chuyện gì.
Xã hội có nhiều bất công lắm, cái bất công của m là ko được chọn 1 người bố nghèo nhưng liêm chính, ko được chọn 1 người bố dồ dại nhưng không làm hại ai, ko được chọn…
Ông trời lại ko cam tâm cho m sống hạnh phúc, ông ấy cho m một cái đầu nghĩ quá nhiều, 1 trái tim quá cực đoan, yêu hận rõ ràng nên ko thể dung chứa nổi 1 người bố như thế…..
M đã rơi bao nhiêu nước mắt vì gã tồi tệ đó,.. m đã nín nhịn bao nhiêu lần…
Hàng ngày nhìn lão lừa gạt mẹ m, nhìn lão khinh bỉ em m, rồi lão làm như tất cả đều sợ lão, đều ko làm được gì lão…
Giờ ngay cả 1 tiếng gọi bố t cũng ko thể gọi ra khỏi mồm rồi. Hôm trc mẹ có mắng t vì sao xưng với lão ta là người ta. Tao mới nhận ra rằng t đã hận đến vô thức khống chế được cả cách xưng hô. Phải làm sao bây giờ,… t sẽ kể chuyện này cho ai nghe… ai sẽ hiểu t
T sợ lắm, t sợ t như thế này lắm, điên dại và vô dụng
T ko biết đến lúc nào t sẽ ko tự chủ được
Khoảng cách giữa suy nghĩ và hành động là bao xa…. t ko thể làm cho bản thân ngừng nguyền rủa, ngừng căm hận ….
T sợ rồi chính mình sẽ ko còn tỉnh táo nữa. Nên m phải mạnh mẽ nhé, Lan Hương.
M chưa từng sợ, m cũng sẽ ko khuất phục, mọi chuyện sẽ ổn, sẽ có cách cả mà…
Đối mặt hay trốn tránh nó, do m chọn mà…
Khóc đi, khóc hết rồi sẽ có nhiều việc cần m đứng lên giải quyết….