Tiểu Thuyết
Khó Dỗ Dành
tang DIÊN – ôn dĩ phàm/ôn sương hàng
Ánh mắt của Tang Diên rũ xuống, anh nhìn chăm chú vào những giọt nước rơi trên mu bàn tay mình, hầu kết chậm rãi chuyển động. Rất nhanh, anh lại ngước mắt lên, giọng nghẹn lại: “Em làm sao vậy?”
Cô vẫn không nhúc nhích, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ có nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Như chỉ có thể dùng cách thức này.
Im lặng, ở trong đêm tối không một bóng người, một mình cố tiêu hóa những nỗi đau khổ kia.
Tang Diên nâng tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô. Nước mắt cô lạnh như băng, nhưng lúc này lại như dung nham, đốt cháy toàn thân anh. Cổ họng anh như đông đặc lại, không thể nói nên lời.
Rất lâu sau, anh mới gọi một tiếng: “Ôn Sương Hàng.”
Ánh mắt của Ôn Dĩ Phàm vẫn thả ở trên đầu gối.
“Em hỏi anh những năm này sống có tốt không?”
“. . .”
“Vậy em thì sao?” Giọng nói của Tang Diên rất nhẹ, “Em sống có tốt không?”